Tôi và chồng trên 35 tuổi,ếtđịnhlyhônnhưngnuốitiếcthángngàytừnghạnhphúxsmn t4 kết hôn bảy năm và có một bé bốn tuổi. Trước khi cưới, tôi biết chồng từng dính tới đỏ đen và đã bán một căn nhà ba mẹ cho, nhưng tôi vẫn đâm đầu vào cưới. Nói ra vấn đề này, chắc nhiều người sẽ mắng tôi, đúng là tôi ngu muội thật, tự cho mình niềm tin người ta đã thay đổi.
Cách đây một tuần, tôi vô tình phát hiện chồng có khoản nợ 300 triệu đồng. Tôi gặng hỏi, chồng nói nhiều lý do khác nhau, nhưng sau khi tìm nhiều cách khác nhau để yêu cầu chồng nói sự thật, đúng như tôi nghĩ, anh dính tới cá độ. Trời đất như sụp đổ trước mắt tôi, đúng là hầu như ai dính tới cái này đều không bỏ được. Vậy là sau bảy năm sống cùng nhau, tôi cứ ngỡ chồng đã bỏ nhưng cuối cùng anh vẫn quay lại con đường đó.
Trong đầu tôi nảy ra rất nhiều suy nghĩ và phương án. Tôi quyết định tìm cách giải quyết các khoản nợ chung của hai vợ chồng (vay mua nhà), sau đó cả hai sẽ ly hôn thuận tình. Tôi đã nói vấn đề này và chồng đồng ý. Tôi cố dặn lòng phải mạnh mẽ, sáng suốt lên, vì bây giờ không dứt khoát, sau này người ta sẽ còn gây ra những món nợ lớn hơn. Nhưng khi về, thấy đứa con bé bỏng vô tư, nước mắt tôi cứ chực trào.
Tôi nói với con rằng sau này mẹ sẽ thuê nhà mới đẹp cho hai mẹ con mình ở, không ở nhà này nữa nhé. Con không chịu, khóc và kêu muốn ở với ba với mẹ. Tôi rủ con đi cà phê cho khuây khỏa nỗi lòng, bé chạy xuống kêu ba đi cùng như những lần trước, tôi lại chảy nước mắt. Tôi rất buồn khi nghĩ tới viễn cảnh con gái không được sống cùng ba và ông bà nữa. Trước giờ, tôi luôn vui khi bé được ba mẹ và ông bà yêu thương, ba mẹ cùng chở con đi chơi, đi du lịch.
Tuy nhiên, mặt khác, tôi lại nghĩ nếu vẫn ở với nhau, tôi sẽ luôn lo lắng, không biết khi nào chồng gây ra món nợ tiếp theo và món nợ còn lớn bao nhiêu nữa. Vậy nên tôi dặn lòng trong giai đoạn này, chuẩn bị tâm lý cho bản thân và con rằng sau này chỉ có hai mẹ con cùng nhau bước tiếp. Nhưng mỗi khi nằm xuống ngủ, trong đầu tôi cứ mơ hồ, nước mắt rơi, ước gì đây chỉ là một giấc mơ, mới ngày hôm qua cả gia đình còn vui vẻ chở nhau đi ăn, mà giờ đây mọi việc như vậy.
Trông tôi mạnh mẽ bên ngoài nhưng lại rất yếu đuối bên trong. Tôi không dám chia sẻ câu chuyện này với người thân, sợ ba mẹ buồn và lo lắng cho mình. Vậy nên tôi viết câu chuyện của mình lên đây, mong nhận được chia sẻ từ mọi người, tôi nên làm gì để vượt qua được cảm giác này.
Thúy Hoa
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc