Chúng tôi tự nguyện đến với nhau sau hơn một năm tìm hiểu. Chúng tôi kết hôn khi đều có công việc làm ổn định,ộcsốngkhôngtìnhyêukhôngtìnhdụcvớivợthien ha bét đến tuổi phù hợp để lập gia đình. Khi kết hôn, tôi chưa thực sự có tình cảm sâu đậm với vợ nhưng cho rằng cả hai sẽ sống tốt khi có sự phù hợp về nghề nghiệp, học thức, còn tình yêu sẽ được vun đắp trong những năm tháng sau này. Lúc kết hôn, tôi đang làm giám đốc một doanh nghiệp, tuy công ty không lớn nhưng đó là đứa con do mình xây dựng và có một tương lai đầy hứa hẹn, một lĩnh vực có tiềm năng phát triển lớn.
Nhưng rồi, do bản thân chưa có nhiều kinh nghiệm pháp lý và không quản lý tốt tài chính, công ty rơi vào khó khăn, phá sản. Đó cũng là lúc những mâu thuẫn, lục đục trong gia đình xuất hiện. Vợ luôn cho rằng tôi không có khả năng quản lý, mơ mộng hão huyền và là nguyên nhân chính đẩy gia đình vào nợ nần, khó khăn. Đã không dưới ba lần vợ nói tôi lừa cô ấy và sai lầm khi kết hôn với tôi. Tôi biết vì mình phá sản khiến gia đình khó khăn, cũng cố gắng nhịn và làm lại từ đầu.
Để trả nợ và khẳng định mình không phải kẻ thất bại, tôi đã đầu quân cho một tập đoàn lớn. Đến nay được 10 năm đi làm thuê, trải qua ba, bốn tập đoàn, bằng sự nỗ lực của bản thân, tôi lên được vị trí giám đốc khối, luôn được các sếp đánh giá cao về năng lực, khả năng quản trị, tinh thần học hỏi mỗi ngày cũng như khả năng chịu áp lực công việc cao.
Cuộc sống chăn gối của vợ chồng tôi chưa bao giờ hòa hợp, tần suất quan hệ rất ít, được tính trên đầu ngón tay mỗi năm. Mỗi lần chúng tôi quan hệ với nhau có lẽ cũng chỉ phục vụ mục đích có con. Đến nay chúng tôi đã có hai bé gái xinh đẹp, bé nhỏ gần bốn tuổi. Từ khi vợ mang bầu bé thứ hai, chúng tôi cũng không còn nhu cầu quan hệ chăn gối dù tôi có nhu cầu sinh lý bình thường. Mỗi khi mệt mỏi hoặc có nhu cầu, tôi tìm đến giải pháp tự giải quyết. Ở công ty tôi luôn thể hiện mình là người tràn đầy năng lượng, hướng ngoại bao nhiêu thì về nhà tôi như mất đi sức sống và ít có nhu cầu giao tiếp với vợ. Những câu chuyện giữa vợ chồng tôi chỉ xoay quanh hai bạn nhỏ.
Về kinh tế gia đình, tôi là người kiếm tiền chính, mức thu nhập tốt đủ đảm bảo vợ con có một cuộc sống đầy đủ. Chúng tôi đã có nhà, có xe, có chút tiền gửi ngân hàng đề phòng lúc khó khăn. Vợ từ khi sinh bé thứ hai ở nhà hoàn toàn, không có nhu cầu đi làm trở lại. Tôi cũng không gây áp lực khiến vợ phải đi làm, để cho cô ấy toàn quyền quyết định. Với công việc nội trợ, mỗi khi có thời gian, ngày nghỉ, tôi đều chủ động làm, để vợ chơi với con. Mối quan hệ giữa vợ tôi với bố mẹ chồng cũng không được tốt. Nhiều khi về quê, nghe bố mẹ có ý kiến về con dâu, tôi cũng buồn. Về nhà tôi góp ý với vợ, khuyên vợ thỉnh thoảng gọi điện cho ông bà nhưng vợ luôn cho rằng người thành phố và ở quê có quan điểm sống khác nhau.
Hai, ba tháng vợ không về quê nội là bình thường dù quê tôi chỉ cách Hà Nội 20 phút đi ôtô. Dù như vậy, tôi vẫn đánh giá vợ là một người mẹ tốt, biết chăm sóc con. Còn thực sự, tôi không bằng lòng với cuộc sống như vậy. Tôi thấy bản thân không khác một cỗ máy, ngày ngày đi làm, cuối tháng đưa đủ lương cho vợ. Tôi không còn bất cứ cảm xúc nào với vợ, không có nhu cầu chăn gối với cô ấy và cô ấy có lẽ cũng không có nhu cầu với tôi.
Mỗi khi mệt mỏi, stress công việc, tôi luôn chọn giải pháp ngồi cà phê một mình, lái xe một mình trên đường để lấy lại năng lượng. Có nên giải thoát khỏi cuộc sống gia đình không còn tình yêu, không có tình dục? Rồi tôi lại nghĩ, mình làm vậy hai bé sẽ chịu thiệt thòi, sẽ sống một cuộc sống gia đình không đầy đủ. Còn duy trì cuộc sống gia đình như hiện tại, tôi không biết mình có thể cố gắng được bao lâu nữa. Liệu tôi có đang lãng phí những năm tháng thanh xuân cuối cùng của đời mình? Tôi rất mong nhận được sự chia sẻ của những người từng ở hoàn cảnh như tôi.
Hoàng Minh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc